Phan_63
Niếp Thâm không có lập tức đáp lại Niếp Ngân, trên mặt tràn đầy mỉm cười, nhẹ hai tay thật cẩn thận dùng dao nhỏ cắt khối mật qua, lại lấy quá một cái dĩa ăn, dùng khăn ăn sạch sẽ thực cẩn thận lau một lần, đặt ở trên bàn, sau đó đưa tới trước mặt Niếp Ngân, đồng thời lấy một chén trà tinh xảo, rất lễ tiết vì Niếp Ngân rót một ly trà.
*Mật qua: hình như là quả dưa ngọt thì phải.
"Nếu không như vậy, sao có thể dẫn Ngân đại ca tự mình tới gặp tôi chứ? Huống hồ Ngân đại ca không phải loại người không báo ân. Không phải sao?" Niếp Thâm không hề sợ hãi nói, người này tựa hồ không có gì khiến hắn sợ.
"Nhưng cũng không có thể bắt tôi làm những gì mà tôi không muốn làm." Niếp Ngân thực quyết đoán đáp lại hắn, một đôi ưng mâu sắc bén nhìn chằm chằm mặt Niếp Thâm.
Niếp Thâm tựa hồ không có cảm giác gì, cúi đầu suy tư một chút, sau đó nhẹ giọng nói với Niếp Ngân: "Nếm thử chén khổ trà này đi, ăn với mật qua thử xem, mật qua sẽ rất ngọt, hơn nữa còn có một cỗ trà hương trong suốt, loại kiểu ăn này là tôi mới phát hiện ."
Niếp Ngân không có chút cố kỵ, dùng dĩa ăn lấy miếng mật qua đưa vào miệng, thản nhiên nói: "Không cần khổ trà, mật qua với tôi mà nói cũng đã đủ ngọt, nhưng với người tham như cậu, cũng không phải lấy mấy thứ này là có thể thỏa mãn được."
"Ngân đại ca tựa hồ luôn đôi với tôi có địch ý." Niếp Thân tràn đầy khó hiểu nói, trong giọng nói ra vẻ có rất nhiều vô tội.
Ánh mắt Niếp Ngân sắc bén nhìn hai mắt Niếp Thâm, khóe môi hơi hơi giơ lên, ngay cả hô hấp đều biểu lộ một cỗ hương vị khiếp người: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Niếp Thâm mặt trầm xuống, ý cười hoàn toàn không có, khó được nghiêm túc, ánh mắt cũng giống Niếp Ngân biểu lộ khiêu khích, đối diện Niếp Ngân, hai người đều không nói gì, nhưng giờ phút này không khí lại rất khẩn trương.
"Loại địch ý này từ đâu mà đến?" Niếp Thâm đã mở miệng trước, ngữ khí đã không mềm nhẹ như bình thường.
Niếp Ngân nở nụ cười lạnh thấu xương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Niếp Thâm chưa bao giờ di chuyển, thú vật trong cơ thể kia tựa hồ đang nóng lòng muốn thử, âm thanh trầm thấp giống như có thể xé rách tất cả: "Cậu đoán xem, tôi có thể nhìn thấu mục đích không có ý tốt trong lòng cậu hay không!"
"Mục đích nhất định sẽ có, nhưng không nhất định là không có ý tốt!" Trong ánh mắt Niếp Thâm khí thế cũng không yếu nhược so với Niếp Ngân.
"A?" Hai điếu mày kiếm Niếp Ngân chậm rãi nhếch lên, ngực khí giận dữ: "Vậy cậu làm sao biết tôi sống ? Tôi biết gần đây cậu cùng Tích rất thân với nhau, nhưng vẫn phái người giám sát nhất cử nhất động của hắn, đây lại là có ý gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng động vào nó, nếu không cậu thật sự có thể chuyển chỗ thân thể!"
Niếp Ngân rất rõ, em trai mình nhất định sẽ không đem chuyện của nó gặp mình nói với Niếp Thâm, tuyệt không nói cho người trong Niếp môn là hắn còn sống.
Niếp Thâm không có nói nữa, khóe miệng có một tia cảm xúc không cam lòng, dù có suy tư nhìn Niếp Ngân, ba năm trước đây Niếp Ngân cho hắn nhìn cái loại bình tĩnh này, cơ trí, cảm giác khí thế khiếp người, lập tức lại trở lại, hắn cảm giác sâu sắc đến Niếp Ngân cũng không có thể nắm giữ Niếp Tích chắc như vậy.
Niếp Ngân bình tĩnh cười cười, xoay người đi tới trước cửa, thong dong lại không cho đối phương chút đường sống nói: "Nợ cậu hai mạng, tôi cùng Tích sẽ trả lại cho cậu, nhưng báo ân thế nào cũng không phải cậu định, đừng nghĩ lôi kéo chúng ta tiến vào bên trong bùn lầy Niếp môn này, nếu lại có hành động gây rối, cậu thật sự sẽ mất mạng, tôi khuyên cậu nên tin tưởng tôi."
Vừa nói vừa đi, đi tới cửa, đầu Niếp Ngân cũng không có quay, rời khỏi cửa nghênh ngang mà đi.
Niếp Thâm lại tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tơ máu, trong tay cầm nhanh dĩa ăn, đĩa mật qua đã sớm bị hắn làm cho nát bét.
Thang máy chuyên dụng đi xuống lầu một đại sảnh, cửa thang máy mở ra, Niếp Ngân từ bên trong đi ra, tốc độ rất nhanh, phía sau người bàn bạc thực cố hết sức mà đi nhanh, chạy thật nhanh, mới có thể đi cùng hắn.
Người bàn bạc không dám nói thêm cái gì, hắn biết tâm tình hiện tại của chủ thượng đại nhân cũng không phải tốt, chỉ ở phía sau Niếp Ngân, một cấp tốc kêu xe đón chủ thượng đại nhân.
Một đường đi nhanh, trong nháy mắt đi tới cửa lớn, cửa lớn rộng mở , ở giữa vị trí, một dáng người dọn vệ sinh đang cúi người, kín mũ, cái khẩu trang lớn, ngồi ở đó không chớp mắt.
Niếp Ngân vòng qua hắn, lúc vừa muốn đi khỏi cửa, người vệ sinh này thân đập mạnh, lập tức đụng vào ngực Niếp Ngân, cả người ngã ra ngoài, vốn đã muốn thu dọn lại rác bị vung đầy ra đất.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! ..." Thanh âm thực thương lão, người dọn vệ sinh này quỳ rạp trên mặt đất cung kính nhận lỗi với Niếp Ngân.
Niếp Ngân nhìn hắn, mày có chút hơi hơi xúc động, không nói gì thêm.
Người bàn bạc ở phía sau hắn, cũng rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì người vệ sinh liều lĩnh này mà lòng đầy căm phẫn, thủ hạ của Niếp Ngân có tố chất rất cao, hắn đi tới nâng người quỳ rạp trên mặt đất kia lên, cũng quan tâm hỏi vài câu, sau đó theo Niếp Ngân đi ra cửa lớn.
Xe đến thực đúng lúc, Niếp Ngân vừa đi đến ven đường, một chiếc Rolls-Royce màu đỏ sẫm đứng ở trước mặt hắn, người lái xe đi ra, thi lễ với Niếp Ngân, cung kính mở cửa xe ra.
Niếp Ngân đứng ở tại chỗ, tựa hồ cũng không có ý muốn lên xe, trong ánh mắt thâm thúy suy tư một phen, theo sau thấp giọng phân phó : "Xe để lại, các người đi về trước đi, tôi còn muốn xử lý chuyện một chút."
Những người khác không hỏi nhiều, dựa theo mệnh lệnh của Niếp Ngân mà rời đi.
Niếp Ngân quay đầu lại, nhìn nhìn cửa lớn, cái người vệ sinh kia đã không thấy , sau đo hắn đi vào trong xe, mở tay trái ra, bên trong hé ra một tờ giấy --
Buổi tối hai mươi ba giờ ba mươi phút, làm ơn hãy đến địa chỉ này!
Chương 128: Đêm thăm dò trang viên
Buổi tối hơn hai mười mốt giờ, thời gian so với trên tờ giấy sớm hơn hai giờ, xe Niếp Ngân cũng đã đứng ở địa chỉ như đã định trên một con đường nhỏ, bên cạnh có cái cây ẩn thân rất tốt, lẳng lặng quan sát nơi này.
Chỗ này tìm được rất nhanh, bởi vì lân cận này tựa hồ chỉ có một tòa nhà này, quý phái, xa hoa, kim bích huy hoàng, to giống một trang viên chiếm mặt tích không kém Niếp môn, ở giữa sườn núi, lúc vừa mới đi tới chỗ cửa vào sơn đạo, trên đường có mấy người canh giữ, Niếp Ngân rất dễ tránh khỏi tầm mắt người canh gác, điều này cũng làm cho Niếp Ngân biết người "Người vệ sinh" đưa cho mình tờ giấy này, hẳn là hiểu biết mình rất nhiều.
Thực dễ dàng tìm tới nơi này nguyên nhân chỉ có một, chính là Niếp Ngân mơ hồ cảm thấy đã tới chỗ này, nhưng nhất định là chuyện đã rất lâu rồi, có liên quan tới trí nhớ đã hoàn toàn mơ hồ .
Ánh trăng sáng tỏ, Niếp Ngân lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa cùng với tất cả trong đình viện, dòng người ra vào rất ít, chỉ ở ước chừng hai mươi hai giờ trái phải, có ba hào xe từ bên ngoài đi vào nhanh, nhìn có vẻ phô trương hẳn là chủ nhân trang viên, bởi vì ba chiếc xe trực tiếp tiến vào dừng ở nhà để xe, cho nên cũng không có thấy rõ chủ nhân.
Bên trong trang viên bao gồm phòng ở, ngọn đèn đều rất âm u , giống như cái thành của quỷ, tầm mắt cũng không phải tốt lắm, bên trong không giống như có không khí của người, dù đi qua đi lại không ít người, nhưng mọi người tựa hồ đều không thể nào nói chuyện với nhau, chính là yên lặng chính mình làm chính mình chuyện tình.
Dần dần , cũng càng ngày càng sâu, người cũng càng ngày càng ít, chỉ còn lại vài bảo vệ tuần tra.
Niếp Ngân chậm rãi nâng cánh tay lên, cực kỳ nghiên cứu một chiếc đồng hồ tinh xảo từ cổ tay áo, mặt trên kim đồng hồ đúng hai mươi ba giờ ba mươi phút, đã đúng thời gian ước định trên giấy, Niếp Ngân cũng không có xuống xe, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú cửa lớn trang viên như cũ, cùng chờ người thần bí này xuất hiện trước.
Quả nhiên, không quá 2 phút, một cái thân hình thấp bé lại có bóng dáng lưng còng một chút, từ một bên góc tường thật cẩn thận dò xét đi ra, cùng với thân hình "Người vệ sinh" ban ngày kia không có sai biệt.
Niếp Ngân chuyển tầm mắt qua, nhìn nhìn vài người bảo vệ ở cửa lớn, giờ phút này bọn họ cũng không còn ở đó, xem ra "Người vệ sinh " này đối tình huống nơi này rất quen thuộc, Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, mở cửa xe, chậm rãi đi tới người kia.
"Người vệ sinh" kích động nhìn chung quanh , hẳn là tìm Niếp Ngân, nhưng vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh Niếp Ngân, tuy cũng thực tối, nhưng là có thể nhìn ra lúc này hắn thật không yên.
Niếp Ngân sớm vòng đến phía sau hắn, quan sát một "Người vệ sinh" này xác thực không có ý đồ công kích gì, Niếp Ngân ở phía sau hắn nhẹ giọng khụ một chút.
Tuy rằng Niếp Ngân đã tận lực đem độ kinh hãi đến cho người khác tới mức thấp nhất, nhưng "Người vệ sinh" này vẫn bị hoảng sợ, lập tức ngã ngồi xuống đất, quay lại nhìn Niếp Ngân, hoảng sợ mới bớt đi, nhưng cảm xúc vẫn rất khẩn trương như cũ, vội vàng đứng lên, kéo lấy tay Niếp Ngân.
"Mau! Đi theo tôi trước!" Giọng nói hắn rất nhẹ, nhưng thực gấp.
Khí lực hắn sao có thể kéo được chủ thượng BABY-M, cả người Niếp Ngân giống như thái sơn không chút dịch chuyển, đối mặt một quái nhân xa lạ, Niếp Ngân làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
"Người vệ sinh" nhìn thấy Niếp Ngân cũng không có ý muốn đi theo hắn, càng thêm lo lắng , tuy rằng thấy không rõ mặt hắn, nhưng vẫn là có thể cảm giác được toàn thân hắn run run, chỉ thấy hắn không có nửa điểm suy tư, "Bịch" lập tức quỳ gối trước mặt Niếp Ngân, nửa người trên nằm ở trên đất, này hành động làm cho Niếp Ngân cũng cảm thấy cả kinh.
"Tôi biết ngài có tâm phòng bị, nhưng mong ngài hãy tin tưởng tôi, thời gian không nhiều , bảo vệ thay đổi chỉ có 10 phút, ngài mau đi theo tôi, Niếp Ngân thiếu gia!" Hắn hai mươi vạn thành khẩn nói.
"Niếp Ngân thiếu gia" ?
Xưng hô này khiến cho Niếp Ngân chú ý, nhưng cùng lúc đó cũng làm cho Niếp Ngân biết, người trước mắt này hẳn là người hầu Niếp môn, lại có quan hệ với Niếp môn, điều này làm cho lòng hắn hiện lên một tia không hờn giận, một loại dự cảm không tốt xông thẳng tới.
Chỉ thấy người này từ trên đất đứng thẳng dậy, lôi Niếp Ngân bay nhanh tới cửa lớn, lần này Niếp Ngân đi theo hắn, tâm lí phòng bị cũng không bớt đi, nhưng hắn muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cho dù là cái bẫy.
Vài bước đến cửa lớn, cước bộ hai người chậm lại, tựa vào tường biên, "Người vệ sinh" hơi hơi ló ra, triều đình trong viện nhìn lại, tổng cộng có sáu người bảo vệ, đã vội vàng chạy về phía này, đảo mắt gần ngay trước mắt, may mà còn không có phát hiện hai người bên này, hắn hổn hển đấm vào vách tường, âm thanh cắn răng rõ ràng có thể nghe thấy, oán giận thấp giọng quát: "Xem ra hôm nay không được, ngài có thể đáp ứng tôi..."
Nói còn không có nói xong, chỉ thấy Niếp Ngân "Vèo" một cái chạy ra ngoài, hai tay chống đỡ, giống như bay lên, rất dễ dàng bay qua cửa lớn, sáu cái bảo vệ kia phát hiện có người xâm nhập, vừa muốn mở miệng kêu, Niếp Ngân không cho bọn hắn chút cơ hội, xông tới hướng bọn họ nhanh, một trận gió thổi qua, sáu tên bảo vệ không kịp phản ứng lại, liền đều đã bất tỉnh nhân sự.
Ngoài cửa "Người vệ sinh" nhìn đến choáng váng, sững sờ ở tại chỗ, Niếp Ngân đi tới trước cửa lớn, thấy được khóa cửa là điện tử , không có cách nào mở ra, thản nhiên hỏi một câu: "Ngươi có thể nhảy qua không?"
"Người vệ sinh" lấy lại tinh thần, cũng không có nhảy bay qua cửa lớn, vội vàng chạy vài bước đến chỗ chân tường, đẩy hoa cỏ ra, từ một cái lỗ nhỏ lý chui vào.
"Niếp Ngân thiếu gia, bên này!" Hắn nhỏ giọng nói, lập tức vừa muốn dẫn đường, nhưng Niếp Ngân vung lớn tay lên, lập tức nhéo áo hắn.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Ngữ khí Niếp Ngân thực nghiêm khắc.
"Nơi này nói chuyện không tiện, nhưng ngài hãy tin tưởng tôi, đến chỗ đó, ngài sẽ biết tất cả ." Hắn lại khẩn cầu Niếp Ngân, thanh âm có vẻ kích động.
Niếp Ngân nhìn nhìn hắn, hai điều mày kiếm trói chặt, có chút không kiên nhẫn thở dài, tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Bảo vệ đình viện ít, hai người thành công tránh thoát tầm mắt của bảo vệ, đi tới cửa nhà để xe, sau đó một đường đi xuống, đi tới tận cùng nhà để xe bên trong có một cửa nhỏ không có khóa, mở cửa ra, là một cái thang lầu thông tới phía dưới, từ thang lầu đi xuống, một cỗ vị tanh tưởi phả vào xoang mũi Niếp Ngân.
Phía dưới là một kho hàng có không gian rất lớn, có đèn, rất tối , mỗi một chỗ tro bụi đều rất dầy, một mùi vị gay mũi là hương vị thuốc nước tràn ngập toàn bộ không gian.
Vượt qua mấy chướng ngại vật xong, một màn trước mắt làm cho Niếp Ngân có chút buồn nôn, hắn biết đây chính là "Người vệ sinh " muốn cho hắn nhìn thấy.
Góc sáng sủa có một người, càng xác thực nói là một người tàn phế, hai chân cùng hai tay đều đã không có, chỉ còn lại có trụi lủi một thân mình và cái đầu, hắn còn sống, phía sau lưng cắm một cây mềm, trên đầu tiếp một cái túi nước, tựa hồ là dinh dưỡng cung cấp cho sự sống sót của hắn, răng nanh cũng đều bị vặt sạch , hẳn là sợ hắn cắn lưỡi tự sát, toàn bộ thân thể để trong một thùng thủy tinh trong suốt, vị thuốc nước gay mũi hẳn là từ cái thùng thủy tinh này đầy chất lỏng lan ra.
Niếp Ngân liếc mắt một cái nhận ra thân phận của hắn, Niếp Nhân Thịnh.
Chương 129: Thù hận
Niếp Ngân, gồm cha hắn Niếp Nhân Quân, cùng một nhà với Niếp Nhân Thịnh trên cơ bản không có gì cùng xuất hiện, tuy là người thân thích, nhưng mà chỉ có trên danh nghĩa mà thôi, lúc nhỏ Niếp Ngân từng theo cha đến nhà Niếp Nhân Thịnh vài lần, đây cũng là lí do mà khiến Niếp Ngân thấy quen khu trang viên này, đây, chính là nhà Niếp Nhân Thịnh.
Nhưng bộ dạng hiện tại của hắn, thì tựa hồ nơi này không còn thuộc về hắn nữa, với hắn mà nói nơi này đã thành 18 tầng địa ngục.
Ở trong ấn tượng Niếp Ngân, mới trước đây thực sợ hãi khi nhìn thấy người này, vì lời nói lạnh nhạt, ăn nói luôn thận trọng, biểu hiện luôn dọa người như vậy, nhất là cặp mắt kia lạnh như băng, thật giống như độc xà, mà hiện tại, cặp mắt độc xà hàn ý bức người kia chỉ còn lại có hai lỗ máu làm cho người ta thương hại, đương nhiên, máu sớm đã chảy khô.
Niếp Ngân đứng ở tại chỗ, nhìn thẳng chằm chằm hộp thủy tinh chứa Niếp Nhân Thịnh, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng cũng không có, không có bi thương gì, không có hưng phấn gì, nhưng xác thực có cảm giác lạnh băng.
Hắn vội vàng đi qua, đầu tiên là cẩn thận quan sát, sau đó tìm hiểu hai ngón tay, người Niếp Nhân Thịnh đặt ở giữa, sau đó lại dùng ngón tay cái xoa bóp động mạch trên cổ của hắn một chút, quả nhiên còn sống, hắn nhìn nhìn sau lưng Niếp Nhân Thịnh, buộc ở mặt trên túi nước, đây hẳn là thứ cung cấp sinh tồn duy nhất cho hắn, chính mắt nhìn thấy loại thủ đoạn tàn nhẫn này sống không được, chết cũng không xong, đuôi lông mày Niếp Ngân không khỏi dậy lên một trận tê dại.
Lúc này, "Người vệ sinh " dẫn đường đứng ở bên cạnh Niếp Ngân đã bỏ mũ cùng khẩu trang, nhìn theo ngọn đèn u ám, hé ra là một ông lão, ai oán, tràn đầy biểu hiện đau khổ trên mặt, hắn lại quỳ xuống trước mặt Niếp Ngân một lần nữa.
"Niếp Ngân thiếu gia, mong ngài tha thứ tôi quá đường đột, nhưng vô luận thế nào, khẩn cầu ngài cứu chủ nhân của tôi." Giọng nói hắn chuyển biến có chút bén nhọn, hỗn loạn từng trận khóc nức nở.
Niếp Ngân nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Niếp Nhân Thịnh, khóe miệng hạ xuống, trong ánh mắt cũng ngưng trọng: "Cứu ông ta? Hiện tại muốn cứu ông ta, chính là để ông ta chết càng nhanh càng tốt."
"Đừng!" Hắn vội vàng nói, trong lúc đó chắn giữa Niếp Ngân cùng Niếp Nhân Thịnh, kỳ thật Niếp Ngân cũng không muốn làm gì, biểu hiện của hắn quá kích động.
Niếp Ngân nhìn nhìn hắn, lùi về phía sau, tỏ vẻ không có ý muốn đả thương Niếp Nhân Thịnh, bình tĩnh hỏi một câu: "Ông là đại quản gia trước kia ở trang viên này, tôi nhớ rõ đã gặp ông, làm sao mà ông biết hôm nay tôi sẽ đi tới tòa đại lầu đó ?"
Còn chưa hỏi xong, Niếp Nhân Thịnh chết khiếp đột nhiên nâng đầu lên một chút, hai mắt đã không còn, dùng lỗ tai thám thính động tĩnh trong phòng, trên mặt còn có chút biến hóa, nhưng hết thảy đều thong thả đến cực điểm.
"Quản gia... Là ông sao... Còn giống như những người khác..." Giọng nói của hắn căn bản không giống như người có thể phát ra tiếng, khàn khàn đáng sợ, vô cùng suy yếu.
"Chủ nhân! Là tôi!" Quản gia đứng lên, cảm xúc kích động tiến đến bên tai Niếp Nhân Thịnh, gấp giọng nói: "Chủ nhân, tôi dẫn con trai của Niếp Nhân quân là Niếp Ngân đến này !"
"Niếp Ngân... Cái đứa bé duy nhất hoàn thành nghi thức đứa trẻ đã lớn của Niếp môn đó sao..." Hắn chậm rãi nói một tiếng, tuy thanh âm cực kỳ trầm thấp, nhưng có thể nghe ra một tia ngoài ý muốn.
Niếp Ngân nhìn hắn, biểu tình trên mặt cũng không phải gọi là sáng, thấp giọng đáp một câu: "Đúng, là tôi."
"Hừ hừ..." Niếp Nhân Thịnh bài trừ mỉm cười, vui mừng hít một câu: "Rốt cục đợi cho ngày này ... Nhiều năm sống không bằng chết như vậy... Cuối cùng không có nhận không!"
Nhìn biểu hiện trên mặt Niếp Nhân Thịnh, Niếp Ngân thương hại hắn càng ít, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, loại vẻ mặt này, loại ngữ khí này, quả thực giống như loại máu tự mang trong một thành phần của gia tộc Niếp môn, cha cũng có, Niếp Nhân Thế cũng có, tựa hồ mỗi người đều có, cái loại dã tâm này, tham vọng, liều lĩnh tất cả đều có đầy đủ trong người.
"Có phải nhận không hay không, vẫn là tự làm tự chịu, trước đây vội vã kết luận như vậy, tất cả đến cuối cùng xảy ra như vậy? Đương nhiên, ông phải biết rằng tôi hỏi ông cũng không phải có hứng thú." Hắn lạnh lùng đáp một câu.
"Ha ha ha, quản gia, làm vậy không sai, nhưng mà ông mang đến một tên rất giỏi." Tiếng cười của Niếp Nhân Thịnh giống như là thanh âm đầu gỗ, sau đó hắn tiếp tục nói: "Tôi biết cậu đối với Niếp môn có nhiều hận ý, nhưng cậu vẫn mãi là người trong gia tộc Niếp môn, chẳng lẽ cậu có thể phản bội cha mình sao? Cha của cậu, ông ấy có khỏe không?"
Những lời này làm cho lòng Niếp Ngân nổi lên một trận đau đớn, đối với câu hỏi cố ý này, làm cho hắn cảm thấy mất hứng, hắn hai mắt nhắm lại, ngữ khí cũng có chút đông cứng: "Ba năm trước đây vào ngày thẩm phán, không phải ông cũng ở đó sao?"
Nói xong câu đó, Niếp Nhân Thịnh cùng quản gia đều trầm mặc , sau một lúc lâu, quản gia khóc thút thít, thấp giọng nói: "Chủ nhân ở trong này đã tám năm , bên ngoài Niếp Nhân Thịnh kia là người thế thân."
Tám năm! Một người vẫn duy trì trạng thái này suốt tám năm, trong lòng Niếp Ngân giật mình, mà ba chữ "người thay thế" kia lại làm cho hắn không thể tưởng tượng, lập tức lộ ra trắng bệch , nụ cười trên mặt làm cho người ta đoán không ra, hiện lên ở trước mắt hắn: "Niếp Thâm không biết tất cả chuyện này sao..." Nói đến này, hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén, nói tiếp: "Hay là tất cả, căn bản chính là cậu ta gây nên!"
"Giết nó! Tôi lấy một thân phận trưởng bối cầu xin cậu." Niếp Nhân Thịnh nghe đến tên Niếp Thâm, đột nhiên trở nên có chút kích động.
"Trong lúc đó cha con hai người đến tột cùng là có thù hận lớn đến cỡ nào, lại đối đãi lẫn nhau như vậy!" Niếp Ngân nhớ tới cha mình, hai người tuy rằng cũng có ngăn cách rất lâu, nhưng cảm tình hai người cũng tồn tại rất rõ, hắn không có biện pháp lý giải được quan hệ của Niếp Nhân Thịnh với Niếp Thâm.
Niếp Nhân Thịnh trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: "Nó căn bản không phải con tôi, từng ở một lần nghiên cứu ngẫu nhiên, bệnh viện phát hiện chúng tôi có DNA không tương xứng, từ khi đó, tôi đối với mẹ con họ luôn rất hà khắc, đến cuối cùng bức mẹ nó phải treo cổ tự tử."
Nghe đến đó Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt miệt thị nhìn Niếp Nhân Thịnh: "Nói như vậy ông chính là tự làm tự chịu, ông vĩnh viễn không có khả năng hiểu được tình mẹ con, đối với đứa nhỏ mà nói có bi thống cỡ nào, nhất là chết ở trước mặt mình."
"Hừ hừ..." Niếp Nhân Thịnh lại dùng âm thanh yếu đuối kia cười khổ, nói tiếp: "Nếu chỉ một người chịu khổ có thể giải quyết, tôi cũng không chịu khổ 8 năm nay, lại vẫn an bài quản gia khi nào thời cơ ra tay, mặc kệ cậu thế nào, tôi chỉ muốn nói lại lời tuyên cáo của nó, đây cũng coi như di ngôn cuối cùng của tôi, chỉ mong tôi không phải chỗ không thuộc mình."
Niếp Ngân không nói gì, đôi mày kiếm gắt gao nhíu chặt.
"Nó nói với tôi 'Ông tự tay hủy diệt sinh mệnh quan trọng của tôi nhất, tôi cũng muốn tự tay hủy diệt sinh mệnh quan trọng của ông nhất, tôi muốn giữ lại mạng của ông, để ông biết tôi tóm lấy toàn bộ Niếp môn như thế nào, lại phá hủy nó thế nào, không chỉ có như thế, tôi còn muốn giết sạch mỗi người trong gia tộc Niếp môn, làm cho Niếp môn vĩnh viễn biến mất.' "
Nghe hắn nói xong, một đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân chậm rãi trầm xuống, nếu có chút suy nghĩ, thứ phản ứng đầu tiên trong đầu chính là em trai mình, Niếp Tích.
Chương 130: Cảm giác xa lạ.
Kho hàng khắp chỗ được phủ lên lớp bụi bặm , ngọn đèn mờ mờ, chiếu xuống bóng dáng trầm trọng của Niếp Ngân trên mặt đất, giống như che một tầng tro bụi.
Nghe xong lời nói của Niếp Nhân Thịnh, đã biết một loạt chân tướng, nếu như vẫn không làm gì thì căn bản không thể, dù sao em trai Niếp Tích của mình, cùng Niếp Thâm tiếp xúc càng ngày càng nhiều.
Hiện tại nghĩ đến, ngày trước Niếp Thâm đã giúp đỡ nhiều lần, tựa hồ có thể lý giải đôi chút, tuy rằng hắn ở mặt ngoài luôn đóng vai là người cứu thế, nhưng mà mỗi lần hắn cứu giúp là khiến cho mọi chuyện lúc đó đều nháo lên, bị liên lụy vào người khác càng ngày càng nhiều, cuối cùng phát triển trở thành kết cục tàn khốc của ba năm trước đây.
Tất cả đều là chứng cứ cho thấy hắn phát triển đẩy mạnh, rất cao minh là, hắn vẫn để mình là người ngoài cuộc, nhiều lần cứu mình, căn bản chính là muốn lợi dụng mình để hắn diệt trừ nhiều chướng ngại vật hơn, cho tới hôm nay lại vẫn dùng tư cách ơn cứu mạng để có lý do tạo áp lực cho mình, nghĩ đến đây, trong lòng Niếp Ngân có một loại cảm giác cực kì khó chịu.
Niếp Ngân ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị nhìn hộp thủy tinh chứa Niếp Nhân Thịnh, lạnh lùng thốt một tiếng: "Niếp môn bị nguyền rủa, đã sớm nên tan biến."
Nói xong, vung tay lên, túm lấy cái thứ cung cấp dinh dưỡng mềm ở phía sau Niếp Nhân Thịnh, quản gia ở một bên kích động, chạy nhanh tới, hai tay ôm lấy cánh tay Niếp Ngân.
"Cậu muốn làm gì!" Hắn hô to một tiếng.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ trầm tĩnh nhìn hắn.
Tuy rằng Niếp Nhân Thịnh không thấy gì, nhưng đại khái có thể nghe ra có chuyện gì xảy ra, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên, phân phó một tiếng: "Buông cậu ta ra, tôi nghĩ tôi đã tìm đúng người."
Quản gia nghe lời nói của chủ nhân xong, nhưng vẫn thực lo lắng, buông lỏng Niếp Ngân ra, lui lại mấy bước về sau.
Niếp Ngân lại nhìn Niếp Nhân Thịnh, thâm thuý hô một hơi, trong giọng nói cũng không có sắc bén, thản nhiên nói: "Tám năm, ông hẳn nên nghỉ ngơi một chút ."
Khóe miệng Niếp Nhân Thịnh vẫn cười không giảm: "Cám ơn cậu, nhưng cứ chết như vậy, có thể tạo thành phiền toái của cậu hay không."
"Phiền toái? Hừ hừ..." Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, lập tức chặn đứt túi mền sau lưng Niếp Nhân Thịnh.
Trong nháy mắt Niếp Nhân Thịnh giống như thiếu dưỡng khí, mồm mở to thở hổn hển, nhưng vẫn biểu lộ vui vẻ như cũ.
"Nếu gặp được cha tôi, giúp tôi chuyển lời, nói với ông ấy Niếp môn thế nào tôi cũng không muốn quản, nhưng mà tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại tới Niếp Tích." Niếp Ngân thấp giọng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng khóc đau thương của quản gia.
Từ trang viên đi ra ngoài, Niếp Ngân thần không biết quỷ không hay trở lại trong xe, khởi động xe, lúc chạy xuống chân núi, trời đã sáng lên không nhiều lắm, hắn lo suy nghĩ, gọi điện thoại tới Niếp Tích.
--------------------------
Hai anh em đã hẹn chỗ thật tốt, là chỗ nghĩa địa công cộng của cha.
Niếp Ngân đi tới trước thời gian đã ước định, đem hoa đặt trước mộ cha, đột nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, nhìn qua bia mộ của mình, trong lòng hắn nổi lên một trận tối tăm, hắn cảm thấy nếu mình thật sự đã nằm ở trong đó, cũng không phải là chuyện không tốt.
Một lát sau, Niếp Tích xuất hiện ở tại trước cửa nghĩa địa, liếc mắt một cái liền phát hiện thân hình đại ca mình, hắn dừng ở đó một chút, khuôn mặt có chút trầm trầm, trong ánh mắt có chút suy tư, hắn cũng muốn nói chuyện với anh mình tốt một chút, chỉnh lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, đi tới hướng Niếp Ngân.
"Anh! Lần này cũng không tính là em đi muộn, là anh đến sớm." Niếp Tích nói một tiếng.
Thanh âm từ sau lưng Niếp Ngân sau truyền đến, Niếp Ngân quay đầu nhìn lại, chính là vội vàng tới, trong tay cũng cầm một bó hoa cúc tươi, hai anh em mua cùng một loại hoa, số lượng cũng giống nhau.
Nhìn thấy em trai mình, từ tận đáy lòng hắn nở một nụ cười, tang thương từ khóe mắt kia cũng mất đi không ít.
Niếp Tích đi tới trước bia cha trước, buông xuống hoa, nhắm lại hai mắt, tựa hồ từ tận đáy lòng nói với cha cái gì đó, sau đó mở to mắt, thở phào một hơi.
"Trong nháy mắt, cha đã qua đời hơn ba năm, chuyện ngày trước xảy ra cứ giống như mới xảy ra từ hôm qua." Niếp Ngân hít sâu thở dài một hơi.
"Anh tìm đến em, hẳn là sẽ không chỉ có tụ hội ba cha con nói chuyện chút." Niếp Tích hơi hơi cười, nhưng cũng thực mẫn cảm nhìn anh mình.
"Anh là muốn hỏi một chút gần đây em gặp chuyện gì, nghe nói em nằm viện ." Niếp Ngân cũng không có trực tiếp đi vào chủ đề, hắn hiểu tính cách Niếp Tích, sợ hắn sẽ nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì.
Sau đó Niếp Ngân đưa cho Niếp Tích một điếu xì gà, để một điếu về miệng mình, mà Niếp Tích thì lấy cái bật lửa ra châm cho anh mình, sau đó mới làm cho mình, hai anh em nhìn như thân mật khăng khít.
"A, không có trở ngại gì, sớm đã rất tốt, chỉ là cảm giác trong bệnh viện rất tốt, nên không xuất viện." Niếp Tích phỏng đoán suy nghĩ của đại ca, hắn cũng không nói hắn ở bệnh viện là vì tiếp cận Lãnh Tang Thanh.
"Gần đây em hay qua lại với Niếp Thâm, đang làm chuyện gì vậy?" Niếp Ngân hít sâu một hơi xì gà, chậm rãi nói một câu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian